Một năm nhìn lại - Chuyện bây giờ mới kể... Kỳ 1: Lựa chọn

  Orion Data Convert

  21/03/2016

  0 nhận xét

Chẳng biết phải bắt đầu từ đâu để viết lên những cảm xúc đầu tiên sau hơn 9 tháng "bầm dập" nơi Thiên đàng của những con trâu và bò, đất Mỹ xa xôi!

Chắc có lẽ phải đề cập đến chuyện lựa chọn của mình về một chuyến đi dài nhất trong cuộc đời, một chuyến đi làm hao tổn biết bao...ly cà phê đá để ngồi suy nghĩ, để đấu tranh tư tưởng, để lựa chọn, để đánh đổi và để đủ thứ đảo lộn trên đời nó diễn ra mà mình không thể nào kiểm soát hết được...

Ngày đó, chính xác là những ngày cu Ken sắp tròn 2 tuổi, mọi chuyện đến với mình cũng thật tình cờ, không, cũng có vài thứ đã được sắp xếp sẵn rồi, chỉ còn chờ mình ra quyết định. Một tấm VISA thông hành đến nước Mỹ luôn nằm chờ sẵn trong tủ; một mớ hỗn độn công việc trong cơ quan đang "đập vào đầu" mình; một chuyến đi xa của những ám ảnh xa cha mẹ, xa người thân, xa bạn bè và không biết ngày trở về; một loạt những bất mãn trong cuộc sống đang trườn tới như ép mình vào chân tường của sự sống; một tương lai hoặc xán lạn hoặc mịt mờ phía trước đang chào mời mình, chào mời như thể "nuốt chửng" mình. Và hạn chót của quyết định đó không còn bao xa nữa...

Chẳng biết tự bao giờ, mình suy nghĩ thì nhiều lắm nhưng khi quyết định thì thường chỉ trong tíc tắc rồi làm như...điên! Làm như thể không còn ngày nào để làm nữa!

Cái quyết định đó đến với mình trong một buổi chiều mưa, đường sá ngập nước. Mình chen chút qua từng khoảng không nhỏ của con đường đầy xe, với những tiếng còi inh ỏi, với những tiếng chửi rủa của những cô lơ xe buýt, với những lời hâm dọa "chọi bể kiếng xe" của dòng người trên đường. Phía trước mình, một em bé trên vai quàng khăn đỏ đang ướt như chuột lột, ngồi phía sau mẹ mình mà run cầm cập. Ôi! Quê hương tôi đó sao? Mình sẽ làm gì và mọi người dân sẽ làm gì? Chợt 2 khóe mắt rưng rưng, cay cay... Một cái quyết định vội vã, không hối tiếc...

Có người bảo rằng đúng, có người bảo rằng sai, có kẻ dèm pha nói mình bỏ chạy, người biết thông cảm thì cho là vì con cái. Nói trắng ra thì cũng mình bận tâm những điều đó làm gì, mình chỉ nghĩ đến một ngày nào đó, mình ngồi trên xe ô tô, chở cu Ken trong ngày mưa mà không phải rơi vào hoàn cảnh đó. Chỉ thế thôi! Mình có 2 lựa chọn, 1 đi 2 ở, ừ thì đi cho biết, ừ thì đi để khỏi phải hối tiếc, ừ thì phải ra đi, ừ thì phải lựa chọn! Chọn tới chọn lui cũng mất cả tuần... Rồi cũng phải bắt đầu hành động! Tổng cộng 40 ngày còn lại của ngày hết hạn VISA cho một kế hoạch ra đi mà không biết ngày trở lại!

Ừ thì đi cho biết, ừ thì đi để sau này không hối tiếc! Vậy là đi mua vé máy bay, ngày 2/9/2012 bay!